_Rồi một ngày nào đó, người ta sẽ nhận ra rằng thứ thanh xuân mình từng có không khác gì một sự ngộ nhận. 
_Bạn chẳng là ai cả nếu cứ dậm chân tại chỗ trong khi cuộc đời dẫm lên đầu bạn. 
_Thời gian chẳng hề chữa lành mọi thứ, chỉ có mạnh mẽ dần lên để mà đối diện với bản thân mỗi ngày,mới cho người ta sức mạnh để gọn gàng xếp lại quá khứ mà bước đi. 

Ngắm tuổi trẻ quay cuồng trong tĩnh lặng


_Đến một ngưỡng trong đời, tôi nhận ra việc : Mọi thứ không cần lúc nào cũng phải tốt, quan trọng là bạn phải đi đúng con đường. Còn việc con đường ấy có được trải dài bằng thất bại cũng không quan trọng.
_Bạn cứ làm chính mình làm gì trong khi bản thân đang là một thứ không đủ giỏi, lười biếng, vô trách nhiệm, thất bại và yếu kém?

_Thinking_